Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Yêu Tinh Cà Rốt


Phan_19

Anh không hề do dự, gật đầu, trên mặt là vẻ quan tâm không giấu giếm.

Thấy anh đồng ý, tôi mới chậm rãi nói:

- Hôm nay lúc ở bệnh viện chăm sóc cho Hạ Thụ, Mễ Liệt đã tới tìm tớ. Cậu ấy nói là nguyện vọng cuối cùng của Mỹ Nguyệt là...

Nói tới đây, tim tôi lại đau nhói, giọng nói dừng lại nửa chừng, tôi hít sâu một hơi, nói tiếp:

- làm cho phẫu thuật của Hạ Thụ thất bại.

- Sao lại như thế? - Tôi còn chưa nói xong, Dương Sinh đã kinh ngạc há hốc miệng, giọng nói to tới mức khiến mọi người đi đường đều quay lại nhìn chúng tôi.

- Dương Sinh... đừng để anh ấy biết chuyện này. - Nhìn vào gương mặt đầy vẻ kinh ngạc và hốt hoảng của Dương Sinh, tôi cúi đầu im lặng giây lát rồi lên tiếng. - Tối nay tớ muốn quay lại bệnh viện chăm sóc anh ấy... - Tớ với anh ấy chỉ còn lại một chút thời gian nữa thôi...

- Tiểu Hựu, cậu đừng dễ dàng bỏ cuộc như thế, chúng ta vẫn có thể ngăn cản cậu ta mà. - Dương Sinh lắc mạnh người tôi, dường như muốn kéo tôi ra khỏi cơn tuyệt vọng.

- Vô ích thôi, tớ không thể ngăn cản cậu ấy được. Yên tâm đi, Dương Sinh, nếu phẫu thuật của Hạ Thụ thực sự thất bại thì tớ sẽ dùng pháp lực của nguyện vọng thứ ba để cứu anh ấy, chỉ là tới lúc ấy tớ sẽ phải ra đi. - Tôi luyến tiếc nói với Dương Sinh.

- Không! Tớ không cho cậu đi. Tiểu Hựu, nhất định là còn cách khác mà, đúng không? - Dương Sinh kích động hét lớn.

- Dương Sinh, cậu đừng cản tớ, cậu thế thì tớ đi cũng không yên tâm. Tớ không biết mình có thể chiến thắng được lời nguyền của Mễ Liệt không, để có thể cứu sống Hạ Thụ tớ sẽ phải dùng toàn bộ sức mạnh của mình, nhưng tớ không hối hận, có thể làm được việc gì đó cho Hạ Thụ là tớ vui lắm rồi. Dương Sinh, cậu cũng sẽ vui cho tớ, đúng không? - Tôi mỉm cười an ủi anh.

- Tiểu Hựu... tớ không nỡ xa cậu. - Khóe mắt của Dương Sinh lấp lánh một giọt nước.

- Tớ cũng không nỡ xa cậu. Dương Sinh, nếu tớ còn sức mạnh trở về thế giới yêu tinh, chắc chắn ngày nào tớ cũng sẽ cầu nguyện cho cậu. Cậu tốt thế, chắc chắn sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về cậu! - Tôi rất muốn mỉm cười, nhưng nước mắt lại chảy tràn ra má.

Dương Sinh thấy thế, vội vàng lấy ra một tờ giấy ăn đưa cho tôi.

Anh cố gắng lấy lại tinh thần:

- Còn nhớ không? Ngày trước tớ từng nói với cậu, chỉ cần có niềm tin rồi sẽ có kỳ tích! Bây giờ cái gã tên Mễ Liệt đó đã đến nhắc nhở cậu, nói không chừng hắn cũng không muốn làm tổn thương Hạ Thụ đâu. Tớ vốn là một người sống lạc quan, thế nên tớ tin rằng bệnh của Hạ Thụ chắc chắn sẽ khỏi, phẫu thuật sẽ thành công, cậu cũng sẽ được ở lại với thế giới loài người. Bởi vì tớ còn phải cạnh tranh công bằng với Hạ Thụ mà!

- Dương Sinh, cảm ơn cậu... - Lời an ủi của Dương Sinh khiến tôi thấy dễ chịu hơn đôi chút, tôi chỉ có thể dùng câu nói bình thường nhất để thể hiện sự cảm kích vô bờ của tôi.

*

* *

Sau khi hiểu bệnh tình của Hạ Thụ, Dương Sinh lưu luyến ra về. Còn tôi vẫn ở lại bệnh viện chăm sóc Hạ Thụ cho tới khi trời sáng, mặc dù không được ngủ nhưng trong lòng tôi thấy thỏa mãn lắm rồi. Ít nhất thì trong ngày cuối cùng này, tôi vẫn có thể ở bên anh mỗi giây mỗi phút, không có người nào ngăn cản chúng tôi nữa.

Sáng hôm sau, khi tôi mở mắt ra đã kinh ngạc phát hiện không biết Hạ Thụ tìm đâu ra một cái áo sơ mi trắng khoác lên người với cái quần dài màu đen. Mặc dù sắc mặt anh vẫn nhợt nhạt, nhưng trông anh đẹp trai vô cùng.

Anh thấy tôi đã tỉnh, bèn nở một nụ cười dịu dàng.

- Tiểu Hựu, lát nữa chúng ta đi đâu chơi?

Thấy dáng vẻ vui mừng của anh, trong lòng tôi cũng thấy vui theo. Nhiệm vụ của tôi ngày hôm nay là phải hẹn hò thật vui vẻ với Hạ Thụ, để sống nốt ngày cuối cùng tươi đẹp này.

Tôi gật đầu, rồi cười:

- Không sao đâu, anh muốn chơi ở đâu thì em đi với anh.

- Ừm... giờ vẫn sớm, bọn mình tới công viên đi bộ một lát đã. Đi bộ xong chúng ta sẽ đi xem phim. - Anh đi tới bên cạnh tôi, các đường nét góc cạnh trên gương mặt trở nên mềm mại hơn rất nhiều mỗi khi anh mỉm cười.

Bàn tay anh thận trọng nắm lấy tay tôi, hơi lạ lẫm.

Tôi gật đầu, nắm chặt tay anh, rồi cùng anh đi ra ngoài phòng bệnh. Có lẽ là vì còn sớm nên bên ngoài chẳng có ai, chúng tôi vào thang máy, rồi đi thẳng ra khỏi bệnh viện.

Dọc đường gặp rất ít người.

Tôi vẫn hơi buồn ngủ, hai mắt cay xè. Cho tới khi đã ra khỏi cổng bệnh viện, tôi mới hỏi:

- Hạ Thụ, có phải anh cố ý dậy sớm để lén rời khỏi bệnh viện không? Em nghĩ... hôm qua chắc là anh không nói với y tá phải không?

Anh quay đầu nhìn tôi một cái, đưa tay ra véo mũi tôi, mỉm cười yêu thương:

- Không nhận ra là em tự nhiên lại thông minh như thế nhé.

Nghe anh nói thế, tôi giận dỗi:

- Không được, không được, anh mau quay về đi, sao có thể như thế được? Em còn tưởng y tá đồng ý rồi anh mới được ra. Nếu lát nữa đang chơi mà anh phát bệnh thì sao? Phải quay về nghỉ ngơi thôi.

- Tiểu Hựu, đừng lo. Anh chỉ ra ngoài chơi thôi mà.

- Chơi cũng không được! - Thấy anh không hề thương yêu sức khỏe của mình, tôi đau đớn hét lớn, kiên quyết kéo anh về bệnh viện.

- Mai phải làm phẫu thuật rồi... - Anh vừa phản đối, vừa trả lời tôi, giọng nói trở nên trầm trầm.

Câu nói của anh bỗng dưng nhắc nhở tôi.

Đúng thế, ngày mai Hạ Thụ phải làm phẫu thuật rồi, nếu Mễ Liệt thực sự khiến ca phẫu thuật của anh thất bại thì hôm nay chính là ngày cuối cùng tôi được ở thế giới loài người.

Vậy thì tôi... có nên ngăn cản anh nữa không?

Có lẽ trước khi rời đi, tôi nên cảm nhận vẻ đẹp của thế giới này.

Tôi đắn đo trong lòng một chút, bàn tay đang kéo tay anh lỏng dần ra, rồi buông xuống, cuối cùng vẫn gật đầu:

- Được rồi. - Mặc dù đã đồng ý nhưng tói vẫn lo lắng nhìn anh. - Nhưng anh có mang thuốc đi không?

Anh gật đầu.

Thấy anh gật đầu, tôi yên tâm hơn, cùng anh tiếp tục đi. Tôi và Hạ Thụ đều giống nhau, đều vô cùng trân trọng ngày cuối cùng được ở bên nhau này.

Chúng tôi tới một công viên ở gần rạp chiếu phim, trong đó đều là những người già đang tập thể dục. Bước vào công viên, chúng tôi bỗng trở thành những người khác lạ.

Mặc dù như vậy, trên mặt chúng tôi vẫn nở nụ cười, mặc dù trong lòng đang suy nghĩ về những việc khác nhau, nhưng hai bàn tay nắm chặt vào nhau, dường như đang cố gắng truyền sức mạnh cho nguời kia.

Khi đi vào khu giải trí dành cho trẻ con ở công viên, bỗng dưng tôi nhìn thấy một cửa hàng bán điểm tâm sáng, bụng liền sôi lên. Tôi xoa cái bụng xẹp lép vì đói của mình, mới nhớ ra tối qua mình chưa ăn gì, quay đầu lại chớp chớp đôi mắt đáng thương nhìn Hạ Thụ, sau đó chỉ vào trong:

- Em đói...

- Thế thì đi thôi. - Anh cúi đầu nhìn tôi, cũng không nhẫn tâm thấy tôi như vậy, bèn kéo tay tôi đi vào trong.

Trong cửa hàng vắng tanh, hai chúng tôi ngồi xuống bàn gần cửa sổ. Hai tay tôi chống cằm nhìn anh ngồi đối diện.

Không biết có phải vì bị bệnh không mà gương mặt Hạ Thụ trở nên trưởng thành hơn rất nhiều. Mặc dù đã dịu dàng hơn, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy sự lạnh lùng và xa cách.

Thì ra đối với người mà mình thích thì thái độ và mọi thứ đều sẽ thay đổi.

Nghĩ tới đây, khóe miệng tôi bất giác mỉm cười, thích thú nhìn anh.

- Em nhìn cái gì mà vui thế? Nói cho anh nghe xem nào. - Hạ Thụ ngồi đối diện thấy tôi cứ cười cười nhìn anh, ngạc nhiên lên tiếng.

- Ha ha ha... - Tôi cười mấy tiếng, suy nghĩ bị cắt đứt, đành ngượng ngùng ho mấy tiếng để che giấu cái vẻ ngu ngốc của mình. - Em đang nghĩ xem trưa nay ăn gì?

- Chẳng nhẽ em nghĩ ra là ăn cái gì rồi, nếu không thì sao lại cười như thế? - Anh bán tín bán nghi nhìn tôi, dường như rất nghi ngờ câu trả lời này của tôi. Nhưng trong ánh mắt nghi ngờ của anh còn có một tia nhìn bí mật rồi nhanh chóng biến mất nơi đáy mắt, đến nỗi tôi chỉ nắm bắt được một chút xíu, nhưng đã cảm thấy hài lòng lắm rồi.

Chẳng nhẽ Hạ Thụ muốn dành cho tôi sự bất ngờ sao?

Tim tôi đập liên hồi, hưng phấn nhìn anh.

Vào lúc tôi đang chuẩn bị mơ mộng viển vông thì nhân viên phục vụ mang đồ ăn ra.

Chỉ nghe thấy tiếng nói máy móc của nhân viên vang lên bên tai. Sau đó là các món ăn sáng được bày từng đĩa lên bàn, vô cùng phong phú, đồ ăn nhiều tới mức khiến tôi giật mình.

Tôi còn nhớ ban nãy mình đâu chọn nhiều như thế?

Chẳng nhẽ tôi bị ảo giác sao? Tôi đã gọi nhiều thức ăn mà ngay mình cũng không biết sao. Những món này làm sao mà ăn hết được.

Tôi nhìn các món điểm tâm bày đầy bàn, cuối cùng trong lòng hạ một quyết tâm độc ác, ngẩng đầu lên vô cùng trịnh trọng nhìn Hạ Thụ đang ăn bánh bao, kiên định nói:

- Hạ Thụ, giờ anh đang bị bệnh, phải ăn nhiều một chút để bổ sung dinh dưỡng. Nên em quyết định rồi, sẽ cắn răng nhường toàn bộ thức ăn trên bàn cho anh.

- Khụ khụ khụ... - Tôi vừa nói xong, Hạ Thụ đang ngậm đầy bánh bao trong miệng, còn chưa kịp nuốt hết bỗng dưng buông rơi cái bánh bao, bắt đầu ho sặc sụa.

- Hạ Thụ, anh không sao chứ? - Nhìn dáng vẻ đau đớn của anh, tôi bắt đầu hối hận vì câu nói vừa nãy của mình, bèn đứng lên, đi qua bàn vỗ nhẹ lưng anh, cố giảm bớt cảm giác khó chịu của anh.

Cuối cùng, anh uống một ngụm nước đậu rồi mới ngừng ho, yếu ớt nhìn tôi, trong ánh mắt là sự “trách cứ”:

- Sau này đừng nói những câu kích thích như thế vào lúc anh đang ăn nhé...

Tôi xấu hổ xoa đầu, ngồi về chỗ của mình, không dám nhìn anh, chỉ đành cắm đầu vào chiến đấu với chỗ thức ăn.

Cuối cùng dưới sự nỗ lực của hai đứa tôi cũng giải quyết được một phần lớn, chỗ còn lại không thể gói mang về, chỉ biết giương đôi mắt tiếc nuối nhìn nhân viên đổ chỗ thức ăn đó đi, trong lòng thầm cầu nguyện sự tha thứ của thượng đế. Ngày cuối cùng rồi, thôi hãy để chúng con được hết mình một lần!

Tôi mang theo tâm trạng thê lương của mình, nhưng cười vẫn rất rạng rỡ.

Lúc xem phim, chúng tôi cùng chọn một bộ phim hài. Bước vào rạp, Hạ Thụ bỗng dưng gọi tôi đứng lại. Tôi giật mình quay đầu nhìn anh. Thấy anh dừng ở quầy, vừa nói gì đó với nhân viên phục vụ, vừa móc tiền trong túi ra.

Lúc tôi còn đang tò mò thì người phục vụ đã đưa cho anh một gói bỏng ngô lớn và hai cốc nước. Một tay anh cầm nước, tay cầm lại ôm gói bỏng, đi về phía tôi với nụ cười tươi rói.

- Xong rồi, chúng ta vào đi.

Thấy anh rất nghiêm túc với buổi hẹn hò này, trong lòng tôi không tránh được cảm giác buồn bã, nhưng vẫn mỉm cười đón gói bỏng trên tay anh, cùng anh đi vào phòng chiếu, tìm đúng vị trí của chúng tôi rồi ngồi xuống.

Chúng tôi vào hơi muộn, bộ phim đã bắt đầu được một lát. Sau khi ngồi xuống, ánh mắt chúng tôi đều không tập trung, không thể dừng lại trên màn hình.

Anh nắm chặt tay tôi, hơi ấm ở tay anh không lúc nào không nhắc nhở tôi về sự tồn tại của anh.

Cho tới khi bộ phim kết thúc, chúng tôi lặng lẽ dứng lên khỏi chỗ ngồi, không phát ra bất cứ tiếng động nào. Chỉ có một điều tôi không thể quên được, những hành động khoa trương của nữ diễn viên chính dường như cố ý để chúng tôi cười.

Không khí của cả rạp rất hưng phấn, chỉ có góc của chúng tôi ngồi là ngập trong sự yên tĩnh.

Không ai nói gì, cũng không ai cười.

Chúng tôi chậm rãi đi ra khỏi rạp chiếu phim, hai tay vẫn nắm chặt lấy nhau. Mặc dù chúng tôi không nói với nhau là sẽ đi đâu, nhưng cả hai đều đi về hướng nhà Hạ Thụ.

Nơi đó có lẽ là nơi đáng nhớ nhất!

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau chính là ở đó.

Khóe miệng tôi nở một nụ cười chát đắng, chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt nghiêng nghiêng của Hạ Thụ, gương mặt đó vẫn có vẻ xa cách, nhưng đã dịu dàng hơn trước rất nhiều.

Hàng cây hai bên đường che mất ánh mặt trời, những tia nắng lọt qua các tán lá để lại từng vệt lốm đốm trên đường, mang theo một vẻ đẹp hư ảo.

Không biết đi bao lâu, đã có thể nhìn thấy khu chung cư của Hạ Thụ rồi. Lúc này đã gần tới giờ tan học buổi trưa, ngồi trường gần đó có rất nhiều học sinh đi ra.

Đường phố không còn giữ vẻ yên tĩnh nữa mà thay vào đó là đủ các âm thanh huyên náo.

Chúng tôi sánh vai nhau đi vào chung cư, đi vào căn nhà của Hạ Thụ. Anh vừa mở cửa ra, trên mặt bỗng dưng nở một nụ cười thần bí, nhìn tôi chớp mắt, hàng lông mày dài thoáng chuyển động.

Khựng lại trước gương mặt anh, tôi nhìn vào trong phòng. Các bức tường đã được sơn màu hồng phấn đáng yêu, nơi nào cũng là đồ trang trí làm bằng ren, cả căn phòng ngập trong bóng bay đủ màu sắc và một bó hoa hồng.

- Anh nhờ người nhà chuẩn bị giúp, Tiểu Hựu, thích không? - Nhìn gương mặt kinh ngạc của tôi, Hạ Thụ cũng đi vào phòng, đóng cửa lại, nhìn tôi đầy ý nghĩa.

- Cái này... - Tôi há hốc miệng nhìn bó hoa hồng lớn màu hồng phấn.

Lúc này, ánh mắt anh thoáng tối lại, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ bình thường. Anh nở nụ cười nho nhã, lại gần ôm bó hoa:

- Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, đương nhiên là phải có hoa hồng rồi.

Anh chậm rãi đặt bó hoa hồng vào tay tôi, sau đó kéo tôi ngồi xuống ghế salon, còn mình thì đi vào phòng bếp.

Ánh mắt tôi dừng lại bên cạnh chiếc tủ tivi, phát hiện ra cái hộp giấy cũ đã được thay vào bằng một cái hộp quà rất dễ thương màu xanh lam có đính nơ bướm, trên đó còn có hai chữ được viết kiểu nghệ thuật: Hựu Diệp.

Mắl tôi cay xè, đặt bó hoa sang bên cạnh, quay đầu nhìn Hạ Thụ đang bận rộn trong bếp.

Hôm nay...

Chúng tôi chỉ còn mỗi hôm nay thôi...

Tôi đứng lên rồi đi vào phòng bếp, nhìn Hạ Thụ đang chăm chú chuẩn bị bữa trưa, đưa tay ra ôm chặt lấy anh từ sau lưng, áp mặt mình vào lưng anh.

- Hạ Thụ, để em ôm anh thêm một lát... - Tôi nói khẽ, cảm giác được sống lưng anh thoáng cứng lại, một lúc lâu sau mới tự nhiên hơn.

Bàn tay anh nắm lấy tay tôi, giọng nói vọng tới:

- Tiểu Hựu, đừng ngốc nữa, anh đang nấu cơm. Sau này còn nhiều thời gian để ôm anh mà. - Anh tách từng ngón tay tôi ra, bắt tôi ngồi xuống bàn ăn, sau đó một mình bận rộn trong phòng bếp.

Không biết bao lâu đă trôi qua, tôi nghe thấy tiếng nước, rồi Hạ Thụ bê từng đĩa thức ăn đi ra. Anh đặt thức ăn lên bàn, rồi lại quay vào phòng bếp.

Như thế mấy lần, anh làm một bàn đầy thức ăn. Nhìn anh đang từ từ ngồi xuống trước mặt tôi, lúc này tôi mới cầm đũa, gắp một đũa thức ăn rất lớn bỏ vào miệng rồi ăn cùng với cơm.

Mùi vị của những món ăn này vẫn kỳ quái như trước, hơn nữa có thể nói là càng lúc càng khó ăn hơn. Nhưng tôi đã có thể cảm nhận được sự cố gắng của anh, anh đã không nhầm lẫn giữa muối và đường nữa...

Tôi cúi đầu thấp xuống, chậm rãi ăn từng miếng, mặc dù mùi vị không ngon lắm, nhưng không biết vì sao, khi vào tới miệng tôi, nó lại trở thành những món ăn ngon không gì sánh nổi.

Nước mắt lại rơi xuống, rơi vào bát cơm nóng hổi.

Tôi hít hít mũi, không dám ngẩng đầu lên, sợ bị Hạ Thụ phát hiện mình đang khóc. Tôi cố gắng che giấu tiếng nghẹn ngào trong họng, nói với anh:

- Hạ Thụ, anh sẽ khỏi nhanh thôi... - Nhanh thôi, anh sẽ làm được những món ăn rất ngon... có thể thi tuyển đầu bếp ý chứ! - Nước mắt không ngừng chảy vào miệng tôi, vị mặn chát của nó có gì đó nồng nồng như cà phê...

- Tiểu Hựu, sao hôm nay em cứ kỳ lạ sao đó? Hạ Thụ không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh tôi, anh quỳ xuống nhìn tôi, khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt tôi, giọng nói trầm trầm lại vang lên. - Sao lại khóc rồi.

- Không có, không có. - Thấy anh quỳ bên cạnh mình, tôi vội vàng quay mặt đi, dùng tay áo lau nước mắt, sau đó quay lại nhìn anh, nhưng mắt tôi vẫn đau nhói.

Anh đưa tay chạm vào gương mặt còn ướt của tôi, bàn tay lạnh lẽo khiến tôi giật mình.

- Có phải xảy ra chuyện gì không?

Anh vừa hỏi xong, tim tôi đã thắt lại.

Chẳng nhẽ Dương Sinh đã nói cho anh rồi?

Lúc tôi còn đang thắc mắc trong lòng thì lại nghe thấy anh nói tiếp:

- Tiểu Hựu, nếu em không chịu nói thì anh cũng không ép em. Chỉ có điều em phải nhớ, anh thà vĩnh viễn bị mất vị giác, cũng không muốn để em rời xa anh. - Không gì có thể quan trọng bằng em cả...

Lời nói của anh còn chua đứt, tôi đã nức nở không thành tiếng, dùng tay bịt chặt miệng.

Tôi nên nói với anh sự thực này như thế nào đây, cái sự thực tàn nhẫn...

Hạ Thụ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, dùng tay vỗ nhẹ lên lưng tôi, muốn giúp tôi ngừng khóc. Anh lặng lẽ nhìn tôi, nhìn rất lâu rồi mới đặt lên trán tôi một nụ hôn, giọng nói khàn khàn:

- Anh sẽ không để em rời xa anh đâu.

Căn phòng vẫn sáng như cũ, ánh đèn tỏa đều trên từng ngóc nghách. Chỉ có điều không khí vĩnh viễn không thể vui như trước kia được nữa.

*

* *

Cuối cùng buổi hẹn hò của chúng tôi đã kết thúc trong nước mắt, rồi cũng phải tới thời điểm làm phẫu thuật. Hôm nay lúc sáng sớm tỉnh dậy, trái tim tôi bỗng dưng như bị trống một lỗ. Tôi tỉnh dậy từ cái giường nhỏ xíu đặt ở trên tủ, niệm chú biến mình to ra rồi ngồi bên giường Hạ Thụ.

Hạ Thụ không biết đã tỉnh từ lúc nào, nhưng không lên tiếng, cứ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt là vẻ u uất.

Nghe thấy tiếng tôi đã thức, anh quay đầu mỉm cười cho tôi yên tâm. Mặc dù như thế, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự bất an và hoảng sợ trong mắt anh.

Lúc này, ngoài phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa. Tôi vừa quay đầu lại đã thấy cánh cửa bị mở ra. Bác sĩ từ bên ngoài đi vào, gương mặt nghiêm túc nhìn Hạ Thụ, ho khẽ một tiếng để thu hút sự chú ý của anh:

- Hạ Thụ, phẫu thuật sắp bắt đầu rồi.

- Dạ! - Hạ Thụ gật đầu, cuối cùng nhìn tôi một cái, nhẹ nhàng hôn lên má tôi, xuống giường xỏ dép vào. - Tiểu Hựu...

Anh còn chưa nói xong, tôi đã gật đầu.

- Em sẽ ở đây mỉm cười chờ anh quay về. - Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, nhìn anh yên tâm quay đầu cùng bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh rồi, nụ cười tắt dần, một dòng nước mắt nóng hổi trào ra.

Tôi lau khô mắt, lẩm bẩm nói:

- Không được khóc...

- Không được khóc... mình phải kiên cường... thì Hạ Thụ mới yên tâm.

Tôi ngồi cạnh giường, lẩm bẩm đọc thần chú, cố gắng để nín khóc, tôi đứng lên đi ra ngoài. Lúc này, Hạ Thụ và bác sĩ vẫn chưa đi quá xa.

Tôi đi sau lưng họ tới cửa phòng mổ, vẫn rất thận trọng không để Hạ Thụ phát hiện ra mình đi theo. Người nhà Hạ Thụ và Dương Sinh đều đang ở bên ngoài phòng mổ. Hạ Thụ bị đẩy vào trong, ngoài cửa bật ngọn đèn soi sáng ba chữ “Đang phẫu thuật”. Tim tôi thắt lại, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt nhìn chăm chú vào cửa phòng mổ.

- Hạ Thụ, chắc chắn anh sẽ không sao đâu. Phẫu thuật chắc chắn sẽ thành công!

Hai tay tôi hợp thành một chữ “nhất” đặt ngang miệng, lẩm bẩm đọc chú, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cầu nguyện với Thượng dế. Tia hy vọng cuối cùng lúc này của tôi là Mễ Liệt sẽ từ chối nguyện vọng của Mỹ Nguyệt.

Mặc dù cơ hội rất nhỏ bé, nhưng tôi sẽ không từ bỏ.

- Thượng đế... xin hãy bảo vệ anh. Mặc dù anh đối xử với người khác rất lạnh lùng, rất nhiều người đều sợ anh, nhưng anh thực sự là một người tốt! Anh phải có được hạnh phúc mới đúng! - Nước mắt vẫn chầm chậm rơi xuống, che khuất mọi thứ trước mắt tôi. - Thượng đế, con thực sự thực sự rất thích anh ấy, muốn được ở cùng anh ấy vĩnh viễn...

- Cho dù đi ngược lại quy định của thế giới yêu tinh cũng không sao...

Tôi cảm thấy hơi thở của mình bỗng trở nên gấp gáp, lồng ngực càng lúc càng khó chịu, dường như sắp không thể thở nổi. Nhưng tôi vẫn không ngừng cầu nguyện, hy vọng Thượng đế có thể nghe thấy giọng nói của tôi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngọn đèn “Đang phẫu thuật” vẫn sáng, ánh sáng chói mắt ấy làm đau trái tim tôi. Cuối cùng không biết bao lâu đã trôi qua, trên hành lang cách đó không xa vang lên tiếng chạy gấp gáp của mấy bác sĩ.

Họ chỉ nhìn tôi một cái rồi mở cửa phòng mổ và đi vào.

Khi cánh cửa một lần nữa đóng sầm trước mắt tôi, trái tim tôi bỗng dưng có một dự cảm không lành. Vì sao lại nhiều bác sĩ tới như thế? Chẳng nhẽ... Hạ Thụ làm sao rồi?

Tôi đứng bật dậy khỏi băng ghế, cố gắng kìm nén cảm giác muốn lao vào trong phòng mổ, chỉ biết nhìn vào cánh cửa màu trắng, giống như trong đó là một địa ngục đáng sợ.

- Tiểu Hựu, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? - Dương Sinh cũng có vẻ hoang mang, dường như cũng giống như tôi, nghĩ tới việc mà Mễ Liệt có thể làm, trong lòng tràn đầy cảm giác hoảng sợ và bất an.

Câu nói của anh còn chưa dứt, cánh cửa phòng mổ lại một lần nữa được đẩy ra, một bác sĩ từ trong đi ra, gương mặt nặng nề lướt qua chỗ chúng tôi, cứ như thể chúng tôi là người vô hình.

- Bác sĩ, thế nào rồi? Hạ Thụ có khỏe không? - Thấy bác sĩ đi qua, tôi vội vàng đi sau lưng ông hỏi, lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trên cánh cửa phòng mổ vẫn sáng lên ba chữ “Đang phẫu thuật”.

Vị bác sĩ đó quay đầu nhìn tôi một cái, trong ánh mắt là sự hối lỗi và nỗi đau sâu sắc. Ông bất lực lắc đầu, giọng nói khàn đục chậm rãi nhấn từng chữ, phảng phất như cũng không muốn chấp nhận sự thực này:

- Bác sĩ chủ trị của Hạ Thụ trong lúc mổ đã để xảy ra sơ suất, giờ bên trong đang cấp cứu...

Giọng nói của ông dừng lại, rồi tiếp tục:

- Có thể... hy vọng không lớn.

- Sao lại như thế? - ông còn chưa nói xong, trước mắt tôi đã tối sầm lại, loạng choạng lùi về sau mấy bước. Cũng may Dương Sinh kịp thời đỡ lấy tôi, tôi mới không ngã xuống đất.

Bác sĩ không nói gì nữa, chỉ quay người tiếp tục đi trên hành lang.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_20 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .